Đó là một màu thích hợp cho tủ bàn gỗ, màu măng cụt sẽ không
sáng quá cũng không tối quá. Hơi nâu hơi tím, khó tả chính xác, chỉ có thể nói màu
măng cụt là người đánh vec-ni hiểu ngay.
Cho đến khi gặp cây măng cụt, nhìn trái chưa chín, hóa ra nó
cũng có màu xanh, rồi dần chín ra nâu tím! Nhưng trong tâm tôi không biết lúc chưa
chín nó màu xanh!
Sự ngạc nhiên khi đứng dưới cây măng cụt mới thấy sự ấn
tượng đáng để ý. Khi đã ấn tượng điều gì, điều đó trở thành một định kiến chết.
Chúng ta đi từ thất vọng này đến thất vọng khác về những
người quanh mình. Chỉ vì từ bé đến giờ chỉ thấy trái măng cụt màu sắc như vậy,
làm sao nghĩ rằng lúc mới kết thành trái nó màu xanh rồi dần sang màu vàng khi
đến tay người dùng là màu măng cụt!
‘Làm sao nghĩ được, làm sao biết rằng…’ là những từ khiến
chúng ta vất vả hơn khi đối mặt với những điều ta chưa nghĩ tới. Chúng ta đâu biết
hết quá trình của một trái cây, một sự việc, một con người… Bởi lúc ta gặp màu
sắc, nét mặt, nụ cười… đang là như thế.
Quá trình một sự việc thật dài, chúng ta luôn mong người bên
cạnh hiểu như thế, nhưng chính mình lại không đủ sức để nhìn thấu đáo vấn đề của
chính mình, nói gì đến thấu đáo vấn đề cho một ai khác!