Năm
mới, mọi sự đều mới, chúc mừng và mong mọi điều tốt đẹp đến với nhau.
Đang
vui vẻ thì lại gặp chuyện ‘trên trời rơi xuống’, một việc mình chẳng nghĩ đến,
mà gán cho mình!
Thế
là bắt đầu đính chính, phân trần… Nhưng, chẳng lẽ chúng ta đang ở trên trời hay
sao ấy nhỉ, mà lúc nào cũng bị rơi xuống, lúc nào cũng bị nghe kết những lỗi mình
chẳng nghĩ là mình đã làm, đã nói…
“Khi rơi từ trời xuống, em không để ý rằng em đang ở trên trời, em mới bị rơi xuống, bây giờ thì đang giải bày và đính chính, nhưng nói với ngôn ngữ người ở trên trời, nên người chung quanh chẳng chấp nhận!”
Chuyện
trên trời rơi xuống lại trở thành chuyện đương nhiên trong cuộc sống, thanh
minh, phân trần rồi trôi qua, nhưng tâm lưu dấu về những điều cho là oan ức và
những nhân vật đã gán cho mình những ‘tội danh’ mà mình không có. Sự đem theo trong tâm, lâu dần trở thành gánh nặng cho mình và người.
Trong
một phạm vi nhỏ hẹp như trong tập thể chúng ta sống và làm việc. Mọi chuyện có thể
quan sát kỹ hơn. Hình
như đầu mối chỉ là chúng ta đang đứng ngoài niềm tin và sự thương mến của người
quanh mình! Dù có vẻ ta đang hết lòng, nhưng sự hết lòng đó lại muốn mọi sự phải
đúng như sự hết lòng của mình, chứ không phải đúng như ý người mong muốn.
Chúng
ta thật khó thấy người chung quanh nếu không hiểu được chính mình.
Khi
mình chọn lựa điều gì, chỉ thấy cái mình đang chọn lựa, mà không thấy tâm đang
dao động, đang tìm một cái tốt nhất cho mình. Khó nhìn rõ những cơn sóng tâm,
khi tâm bận chăm chú vào đối tượng nắm giữ!
Con
đường ngắn nhất để đến với nhau là tự hiểu mình, mới hiểu vì sao lời dạy “phản
quan tự kỷ bổn phận sự” dù đã mấy trăm năm qua vẫn còn thích ứng với thế giới ‘phẳng’
ngày hôm nay.
Nếu
đang đứng vững vàng trên đất, hiểu rõ vì sao có những việc không ngờ lại đến, may
ra có thể tránh được chuyện rơi từ trên trời xuống mỗi ngày bạn nhỉ!