Thứ Ba, 5 tháng 6, 2012

Chỉ là thế thôi


Tôi vừa nói bạn đã phản bác lời đề nghị của tôi ngay, nhanh đến nỗi tôi chưa kịp nhớ mình đã nói gì, đã vội phản bác lại câu bạn từ chối.


Khoảng im lặng giữa hai người đủ để mỗi người bình tâm nghĩ xem mình đã phản ứng nhanh thế nào.

Câu nói của người sau thường là: Từ nay tôi không dám có ý kiến nữa.
Nhưng rồi đâu dễ mà không có ý kiến, nên sự việc sẽ lặp đi lặp lại như thế từ ... kiếp này sang kiếp khác!

Đề nghị, phản bác, giận dỗi... cứ thế sự việc diễn tiến trong bất giác từ đời này, tích chứa lại những vui buồn đem sang đời khác cũng như thế...

Cho đến khi mọi sự được quyết tâm xem xét lại. Chỉnh sửa nào cũng từ mình mà thôi. Mình dừng thì mọi thứ mới dừng. Chứ mong người dừng trước để mình dừng, là ước muốn chung. Và như thế đến kiếp này vẫn chưa thấy người khá hơn, mà quên rằng chính mình còn tệ hơn!

Ái chà! Người ta luôn muốn thế giới tốt đẹp hơn mà quên rằng bước chân mình đang đi đâu, tay mình đang làm gì, xây dựng hay gây đổ vỡ!

Nắng đã dịu và cơn nóng gay gắt cũng dịu theo ánh chiều. Ánh chiều của trời hay của đời người cũng thế. Sau một đêm mọi sự trở lại như cũ, khi mát mẻ người ta tạm quên cơn nóng khổ đau, vui buồn đắp đổi qua bốn mùa vần xoay. Sau một đời, qua đời khác cũng qua bốn mùa -sanh lão bệnh tử.

Gấp gấp phản bác, chỉ là một chút thiếu tỉnh giác. 



Chỉ là một chút thiếu tỉnh giác! Chỉ có thế mà đành trôi nổi sao!