Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2012

Nơi nào an toàn?


cơn mưa chiều nay

Trời mưa, dịu lại cơn oi bức. Buổi tối sau cơn mưa là mối và đủ thứ côn trùng lao vào ánh đèn.

Cuộc sống ở miền quê khó khăn hơn thành thị, nhưng có một cái hơn là không khí để thở! Tuy rằng không khí ở đâu cũng bị nhiễm bởi khói từ các nhà máy tỏa ra mịt mù. Có chỗ nào an toàn? Có nơi nào không có động đất, sóng thần, gió xoáy, bão táp...

Ban đầu bạn cho là tâm, nhưng nghĩ lại thì cái tâm vọng động chông chênh còn hơn mảnh đất trăm ngàn đe dọa kia. Chỉ là ý nghĩ mà tâm chịu động đất, sóng thần, bão táp... người ta có thể thoát được biến chuyển bên ngoài, nhưng bên trong tâm kia lại không chống đỡ được. Người ta không trốn vào đâu được với những nỗi đau vô hình nhưng còn thực hơn vết thương trên thân.


Bình an và hạnh phúc, từ cuộc sống đến nội tâm là điều chúng ta mong ước có cho mình và người. Và các nhà môi trường, tất cả những ai quan tâm đến trái đất này đều lên tiếng với biết bao đề nghị để cứu lấy trái đất lơ lửng không đâu bám víu kia. Các bậc thầy đã lên tiếng với biết bao lời chỉ dẫn để chúng ta tìm thấy sự bình an trong nội tâm.

Nhưng đến nay, mọi chuyện vẫn chưa sáng sủa hơn. Chúng ta vẫn còn đau với những vết thương trong tâm,và những tai ương bên ngoài. Không những thiên nhiên vô tình đem đến mà con người hữu tình biết suy nghĩ kia cũng góp phần đem đến đau khổ cho nhau.

Bạn thường hỏi tôi về những suy nghĩ này. Một suy nghĩ mà câu trả lời nằm nơi tâm và hành động của mỗi người. Biết sao khi chúng ta còn nghĩ đến cá nhân mình nhiều quá, còn muốn mình được lợi hơn người nhiều quá.

Mỗi ngày đi ngang bãi rác được vất vô tội vạ bên đường mà khi bỏ rác khỏi tốn tiền mỗi tháng, tôi ngẫm nghĩ về câu hỏi của bạn, mà tôi đang hẹn sẽ trả lời. Ngắm đống rác càng lúc càng cao, ngày nào tôi cũng phải đi ngang, và tự hỏi, câu trả lời cho bạn có thể tìm thấy nơi bãi rác chăng. Vấn đề bạn hỏi quá lớn, trong khi vấn đề của tôi chỉ là, làm sao cho đừng có đống rác tự ý này, để ít nhất còn thấy một chút đóng góp bảo vệ cho cái gọi là hành tinh xanh! Trước khi nói đến một cái gì xa hơn bước chân mình.