Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012

Hoa vàng bên tre



Một đóa hoa vàng bên gốc tre, được quan tâm bởi nó lạ, nó không nằm trong vườn hoa muôn sắc màu, mà bên gốc tre cằn cỗi.

Ai cũng muốn có một đặc điểm gì đó, khiến mình khác mọi người. Nếu chỉ là đóa hoa trong vườn hoa kia thì ai biết đến.

Trong Hoàng Tử Bé có một đoạn rằng:
Và chàng cảm thấy vô cùng khổ sở. Đóa hoa của chàng từng đã kể lể rành mạch cho chàng rõ là nàng ta vốn là một cành thiên hương duy nhất trong chủng loại của nàng, một mình lộng lẫy nằm ở giữa vũ trụ bên cạnh càn khôn. Thế mà tại đây, coi kìa, có cả một loạt năm nghìn đóa, giống hệt như nhau, xum xít trong một thửa vườn xum xuê chật ních.  









Rồi chàng tự nhủ thêm: "Ta đã tưởng mình giàu sang vô hạn với một đóa hoa duy nhất, té ra mình chỉ có sở hữu một đóa hồng thông thường mà thôi. Té ra hoa của mình và ba ngọn hỏa sơn của mình sâu chỉ tới hai đầu gối của mình, và một ngọn thì có lẽ tắt ngấm vĩnh viễn, té ra mọi cái đó không đủ khiến cho ta thành một vị hoàng tử lớn lao chi cho lắm..." Và duỗi thân xuống cỏ, chàng nằm khóc miên man.  


Hoàng tử bé kia khóc miên man, bởi nghĩ rằng đóa hồng của mình là duy nhất. Mọi thứ thật bình thường, nó chỉ có giá trị khi ta quan tâm tới, như đoạn sau của Hoàng bé diễn tả. Mọi thứ quý giá trên đời này chỉ vì ta quan tâm tới, nếu không nó cũng vô nghĩa. Chúng ta thường muốn có một cái gì đó riêng biệt, khác hẳn những gì quanh ta. Nhưng thật ra khi ta quan tâm tới, nó đã khác với chung quanh rồi.

Có một cái gì ai cũng có nhưng lại rất riêng không. Nếu tình cờ, một lần bạn suy nghĩ về câu nói trong bản kinh Pháp Hoa: “Tôi không dám khinh các ngài, vì các ngài sẽ thành Phật”. Tâm Phật thì dù muốn hay không vẫn có đó, khác là bạn và tôi nhận ra hay không mà thôi.

Có lẽ ai cũng như nhau, nhưng đã có những suy nghĩ, được tạo thành bởi quan niệm của môi trường mình sống, những gì mình được học, được đọc được nghe… nên tôi và bạn luôn khác nhau, chính vậy khi bàn luận đưa đến tranh luận khó tìm ra điểm chung.

Con đường chúng ta đi sai khác nhau, nhưng trong tâm thiện kia, vẫn có một điều rất chung, đó là bản tâm trong sáng. Như đóa hoa vàng nơi gốc tre này, nó vẫn như đóa hoa nơi vườn kia vậy, là màu vàng của riêng hoa.