Bảy đoá sen vàng mà Thái tử Tất-đạt-đa bước qua.
Tôi cũng băn khoăn khi được hỏi về ý nghĩa đó.
Khi hỏi ý nghĩa là đã đồng ý về một ẩn dụ chứa trong đó.
Bảy ngày trong tuần |
Thế gian kia hay thế gian này cũng đồng nghĩa với nơi chúng
ta đang sống. Dù chấp nhận hay không thì quy ước bảy ngày trong tuần cũng phải đi
qua, cho đúng giờ hẹn cho đúng giờ ăn, giờ ngủ, giờ làm việc. Đến nước nào thì
cũng tuân thủ bảy ngày trong tuần, cũng chờ mong ngày cuối tuần nghỉ ngơi.
Đi qua bảy ngày trên đóa sen kia hay chìm dưới bùn sâu là
còn tuỳ. Sao lại có một đóa hoa vươn lên khỏi bùn lầy mà tinh khiết thế! Tôi
thường ra hồ sen nhìn khi vét hồ, ngó sen, củ sen chìm dưới lòng nước kia đã
cho những búp sen đem vào cúng Phật.
Đi qua thế gian này ư! Có lẽ tôi không nghĩ xa như thế, chỉ
mong đi qua được những cơn bực bội đen ngòm của tâm vẩn đục, để có thể thong
dong như đóa sen khi đã vượt khỏi mặt nước, tâm nhẹ nhàng coi những gì đã qua hay đang đến
như một điều của nhân duyên trùng trùng mà thôi.
Đó cũng là ý nghĩa của một tâm trong sáng, tâm
Phật, hay đơn giản hơn một tâm thanh thoát nhẹ nhàng nhìn muôn sự với cái nhìn
thấu hiểu rằng, mọi việc đến đi chỉ do duyên mà đến do duyên mà đi. Tâm bình thản
nhanh sau những giao động tất yếu của một tâm phàm tình.
Đơn giản như thế mới mong thấy những bước chân bình an trên
chính tâm thức của chính mình. Bảy ngày một tuần, lúc nào sen cũng đó, nhưng có
đặt chân lên hay mãi chìm trong những tính toan, tranh giành hơn thua phải quấy
của tâm đang bị che mờ bởi cơn mê của tham cầu mong muốn.
Như thế ngày Phật Đản thật có ý nghĩa, một ngày vui có một bậc
thánh xuất hiện nơi đời, trong muôn ngàn lời chỉ dạy sâu xa lưu lại qua kinh điển,
thì ánh sáng trên bảy đoá sen ẩn dụ là bước đời thường đầy tỉnh giác mà
chúng ta đang sống.
Thắp sáng một niềm tin yêu giữa cuộc đời đang được cho là rối
ren phiền muộn, thì quả thật vui mừng có một ngày như thế.