Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2012

Sét đi về đâu


Cột thu lôi 

Nơi chúng tôi sống, có lẽ có đường đi của sét, người ta bảo rằng hễ bên dưới lòng đất có mỏ vàng, sét dễ đánh. Sau thì nghe rằng vì nơi đây nhiều đá ong. Điều đó tạm cho là có lý, vì khi cuốc đất, lòng đất nhiều đá ong rất vất vả. Nhất là khi đào giếng, chúng tôi phải có những lưỡi cuốc bằng thép vỏ tàu, hay bằng bóng trái sáng mới chịu nổi. Không thì vừa cuốc nhằm đá ong, lưỡi cuốc cong ngay.

Lúc đó, tôi đã nhiều lần thấy mình cảm thấy sợ hãi khi đường sét đi trước cửa, sáng cả trong phòng, một ánh sáng rất lạ chóa mắt choáng tâm. Tiếp theo là tiếng nổ. Người ta bảo nghe tiếng nổ là an toàn, vì tiếng nổ đi sau ánh sáng!

Bây giờ thì có một cột thu lôi, sau mấy mươi năm làm quen với tiếng sét.
Hai chữ “thu lôi” thật hay! Lôi là sét, thu là giữ lại, giữ lại dẫn đường sét đi và hoá giải nó. Điều này chúng ta đều biết về tác dụng của cột thu lôi, biết đến Benjamin Franklin từ những bài học từ tuổi nhỏ!

Giữ lại mà không hoá giải được cũng nguy! Phải một thời gian dài nghiên cứu mới tìm ra được cách hoá giải, dù là vật chất hay tinh thần. Vật chất thì tìm cách giảm tổn hại do cơn sét từ những cơn dông, về tâm thì cũng tìm cách giảm tổn hại khi gặp những cơn sét thịnh nộ từ nơi người đối diện. Nếu không có cột thu lôi thì mọi việc cũng khó an toàn, sự đổ vỡ và thương tích cũng trầm trọng như vật chất. Những cơn sét thịnh nộ do tâm cũng làm người khác có thể rời bỏ thế giới này như cơn dông sét ngoài trời kia.

Có một cột thu lôi để hóa giải hết những nguy hiểm gây cho tâm cũng là điều cần thiết đấy chứ! Chính thế nên lời của các Bậc thầy luôn được nhắc, giúp chúng ta trước những hiểm nguy sấm sét, tự bảo vệ tâm mình nhanh chóng an bình, tránh được những tổn thương trong tâm trí, tránh được những tác hại sau đó.

Việc nghiên cứu khoa học mất nhiều năm mới ứng dụng tạm hoàn chỉnh, thì đối với tâm, tư tưởng như vô hình tướng kia, còn phải mất nhiều năm hơn để hiểu cách hóa giải những nỗi buồn, niềm đau. Nếu chính mình không tự tìm ra và bảo vệ mình, thì vô tình cứ mãi đi trong đường đau khổ mãi sao!