“Đặc điểm của nó là rơi trong khi còn đương độ tươi thắm” Một bạn
ở Nhật Bản viết về hoa Anh đào như thế.
Đây là điều tôi chưa từng biết, bởi hoa rơi là hoa tàn. Tự
dưng những cây hoa anh đào kia, mỗi sáng rơi theo gió, tôi nhìn kỹ, quả thật hoa
còn tươi. Vậy mà rơi theo gió ư!
Mùa hoa đào nở rộ, một cảnh sắc khó mà nói sao cho cùng, mọi
ngôn từ để diễn tả cũng không tới, như một rừng thu vàng. Chỉ có cảm nhận chứ
không có ngôn từ.
Tôi không biết diễn tả rằng chết đuối trong cảnh sắc đó được
không. Cả thế giới, những ai có thể đi được, đều đi khắp nơi không phải đất nước
mình, để chiêm ngưỡng những cảnh trí được giới thiệu. Cái đẹp luôn ở trong hồn
người, ở trong lòng người. Biết vậy nhưng để làm đẹp cuộc đời mình hay cuộc sống
quanh mình thì lại ít quan tâm. Nên cảnh đời mình sống nhuốm màu tang thương!
Những đóa hoa rời cành, người ta nhặt lên, bâng khuâng không
biết nên thế nào là phải, bỏ vào thùng rác nơi góc phố chăng, hay đem theo bên mình.
Bạn cũng đi như thế khi mọi thứ đang đến độ tỏa hương. Vùi
chôn vào ký ức chăng hay đem theo bên mình!
Bạn rời thế giới này như đóa hoa lìa cành kia khi còn tươi
thắm. Tài hoa là thế! Mệnh bạc là thế!
Rồi để lại trong chúng tôi là cả một màu trắng của hoa rơi,
năm ấy.
Hoa đào tại UK