Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2012

Ngày về


Lại thu dọn, đi cũng như về, bao nhiêu kí lô được phép đem theo, chọn lựa để cho đủ.


Bạn hỏi có gì để nhớ. Xe buýt hai tầng, hay những công viên xanh cỏ. Đất nước này mùa nào cỏ cũng xanh như thế. Cây có thể trụi lá, nhưng cỏ vẫn xanh. Hay còn gì đáng nhớ hơn dòng sông Thames trong những bài học năm lớp năm. Hay là hoa Anh đào nở rồi tàn…

Có lẽ chỉ là sự hiểu về tâm tình những ngừơi xa quê. Dù biểu lộ hay không thì trong góc khuất của tâm cũng là nỗi nhớ thương về chốn quê nhà, một mảnh đất có mặt trên quả địa cầu này, nếu tính bằng cây số thì xa gần nửa vòng trái đất.

Dù có hai mươi năm qua, ba mươi năm qua hay hơn thế nữa. Người ta vẫn một chút thở dài nghe tim mình nhói buốt khi trời se sắt của xuân về.

Tôi không tin rằng người ta có thể nhớ quê hương, khi đời sống tiện nghi như thế. Nhưng khi bạn đã một lần đi trên con đường không có bóng người Việt, sẽ nghe một chút thảng thốt, của giấc mơ lạc đến vương quốc nào rồi.

Và, như thế người ta nhớ quê hương, để ngậm ngùi hát rằng “quê hương như chùm khế ngọt, …
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một Mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người.

Gọi là đôi lời chia sẻ với những ai nơi đất khách quê người. Tuy không thiếu gì, nhưng thiếu một điều, mà vẫn không biết điều gì, chỉ thấy man mác, khi nhìn ánh chiều xuống hay nhìn sóng vỗ bên bờ.


Có một điều gì, mà chỉ ai một lần rời quê nhà ra đi mới cảm nhận được.