Thứ Ba, 8 tháng 5, 2012

Thả bóng bay đi




Tất cả đã chuẩn bị, buổi lễ hoàn tất, giờ là thả bong bóng bay lên nền trời kia, bay về đâu những lời ước mơ cho một thế giới hoà bình, từ một tâm thức an bình.


Có hai quả vướng vào nhánh cây gần đó. Giữ lại để kỷ niệm hay thả bay luôn. Kể cũng lạ lúc nãy bóng bay là điều vui mừng, nhưng khi nắm lại hai quả bóng trong tay, thì bỗng nhiên chần chừ. Muốn giữ lại sau khi đã buông bỏ.

Tôi nhớ lại tuổi nhỏ, khi có trong tay bong bóng bay, cầm trong tay vui thích, ngắm mãi. Đôi lần vuột tay bóng bay, nhìn theo, tự hỏi nó bay cao đến đâu nhỉ, có bay lên tận trời không.

Những khi giữ được trong tay, ngày sau nó không còn cao nữa mà là đà, lúc đó không cần nắm, nó cũng lơ lửng trong nhà, không bay cao nữa. Một ngày sau bóng nằm dưới đất nhỏ dần. Đâu nỡ bỏ, đành nhìn nó mỗi ngày một nhỏ lại, nằm im nơi góc bàn, cho đến khi đành phải bỏ vào thùng rác!

Bây giờ hai quả bóng đang được giữ lại, một bên thì bảo, thả luôn đi cho tròn buổi lễ, một bên muốn giữ lại để treo cho vui.

Cuối cùng đồng ý với nhau, bóng được thả bay lên trời cao kia.

Hôm nay tôi khỏi phải nhìn nó nằm lăn lóc bên gầm cầu, rồi sẽ thở dài cho một chút đắn đo khi những gì có thể thả bay được, lại vì chút tiếc nuối giữ lại, mà tự gây trong những tâm lao xao không đáng để có!