Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2012

Ai có quyền?


Chần chừ nãy giờ, bao nhiêu lời nhắc nghỉ đi, ngồi cả ngày trên máy rồi.
Thế mà bây giờ chẳng cần lời nhắc đã vội thoát những chương trình đang hiện hành một cách gấp rút, tắt máy tức tốc. Không cần ai kêu gọi nữa.
cánh phù du vừa đáp xuống nền!

Đèn tắt luôn, bởi đoàn mối đã tụ tập bên màn hình, xem chủ nhân đang làm gì mà say mê thế. Chủ nhân say mê như chú mối kia say mê ánh đèn trắng, lao vào, rụng cánh, bò đầy đất. Muốn cứu giúp cũng đành bó tay, thương tiếc thở dài cho những cảnh ngộ phù du.

Nhìn màn đêm, đêm cuối tháng không trăng, chỉ còn đôi ánh đèn vàng hắt xuống mặt đất, tránh những chú mối lao vào. Nhưng nó đi đâu nhỉ, cuộc sống chóng vánh, không biết là có nghĩa hay vô nghĩa của kiếp phù du.

Có nghĩa thế nào thì chưa biết, nhưng ít nhất thấy nó có quyền ra lệnh tắt đèn, nếu chủ nhà còn chút nhân từ không đành lòng nhìn cảnh nó lao vào ánh đèn.

Có một câu khá hay “Nếu anh không biết dừng, đời sẽ dạy anh dừng”. Cuối cùng, chỉ có một điều mình có thể làm chủ, đó là tâm mình. Chỉ có tâm mình mới có thể chịu nghe mình, mà còn chưa được trăm phần thì có gì ngoài mình theo ý mình trăm phần.

Những chú mối bé nhỏ kia, có làm gì được ai với đôi cánh phù du như thế, nhưng khi họp lại thành đoàn mối thì có thể ăn ruỗng những cột nhà gỗ mà không ai hay biết.

Thôi thì nói xa chi, ít nhất nó cũng làm chủ nhân tắt máy được đấy.  Con người cứng đầu kia, ít nhất cũng đành nghe lời một con vật có đôi cánh phù du. Đời sẽ gởi đến nhiều thông điệp để hiểu rằng, nếu anh không biết dừng thì đời sẽ dạy anh dừng.


--------

Nhưng mối sống dai lắm, nói phù du là lúc rụng đôi cánh đó thôi. Chứ nó sống dai đủ để xây xong tổ cứng chắc, chúng tôi gặp những ổ mối rất chắc chắn, quanh vườn.