Thứ Bảy, 12 tháng 5, 2012

Kẹo đắng



Kéo dài đôi khi khó khăn, chấm dứt đôi khi khó khăn. Nhưng có những việc, kết thúc đơn giản làm sao, nhanh như một thoáng chợp mắt nghỉ trưa.

Kẹo thì ngọt, nhưng nếu cholate dark, bạn sẽ thấy vị đắng thế nào. Nếu không vì lý do nào đó, thì bạn khó lòng thưởng thức vị đắng của nó.

Vậy mà bây giờ cả hai chúng tôi đều đang ngậm vị đắng của nó. Người tặng lẫn người nhận.

Người tặng, nếu món quà không được nhận, sự đổ vỡ nhanh chóng và dễ dàng làm sao.

Khi tôi tặng bạn món quà, bạn vui lòng nhận nó, rồi cất vào đâu đó, mối tương giao phát triển tốt. Nhưng khi món quà tôi tặng, bạn không thể cất được và phải mang theo, khi bạn không còn sức để mang nó theo bên mình nữa. Thì, lúc này chúng ta mới bắt đầu nhìn rõ nhau.

Bạn không vui vì sức ép từ tôi, muốn bạn phải nhận, tôi không vui vì bạn không coi tôi là quan trọng, là người mà bạn thường nghĩ là thân thiện, sẵn sàng làm theo những yêu cầu của tôi.

Ánh chiều đã dần tàn, cây sẽ không xanh màu xanh non trong nắng, nó bị ảnh hưởng của bóng đêm, khiến màu tối hơn. Như ánh nhìn của chúng ta về nhau tối hơn.

Ánh sáng Phật pháp sẽ như ánh nắng ban mai kia, làm rõ ràng sự vật hơn, trả nó về màu xanh tươi mát. Mọi suy tưởng luôn coi ước muốn của mình phải được đáp ứng, khi có ánh sáng của hiểu biết rọi vào tâm chính mình, khiến chúng ta sẽ hiểu rõ hơn về những gì đem đến khổ sầu. Bóng đêm chỉ là sự quy ngã muốn cho được, cho hơn, muốn mọi điều mình nghĩ phải được chu toàn.

Đầu mối của khổ sầu, chỉ vì chúng ta không biết đó là khổ, không biết gốc của khổ là ước muốn cho bằng được những điều đã khởi nghĩ trong tâm. Không hiểu rõ nhân duyên, khi thiếu một chút duyên thì cái đang "tưởng được" kia cũng biến mất còn nhanh hơn giấc mộng. Chính mình tự làm tâm mình rối ren như ánh chiều kia tắt trên những tàng cây vừa ra lá non, chào mùa xuân nắng ấm.

Chỉ có hiểu rõ tâm mình, mới mong không phải tiếc nuối hay trách móc những gì tâm đang trải qua.