Sáng nay trời nắng đẹp, mang một chút ánh nắng của Tết sắp
về. Người phương xa thì nhắn đang tuần lễ Thanksgiving thì phải, gọi là tạ ơn. Hai
chữ tạ ơn, khiến nhắc nhớ những gì giúp chúng ta còn có mặt ngày hôm nay trên
trái đất đầy biến động này.
Nhìn kỹ thì trong tâm thường là trách móc một ai đó đã gây
cho mình khốn khó trong tâm. Khó mà nhận ra sự khốn khó này giúp chúng ta vững
mạnh.
Chúng ta đều cần được lắng nghe, nhưng điều khiến mọi sự rắc
rối chỉ vì chúng ta mong người lắng nghe chấp nhận ta. Một chút nhỏ này, mà
khiến cho biết bao tương giao đổ vỡ, khi thấy người không chịu lắng nghe mình,
không chịu hiểu lòng tốt của mình.
Chúng ta luôn cần sự cảm thông, nhưng lại ít khi cảm thông
cho người đang chịu lắng nghe mình!
Cuộc sống cạnh nhau không quá phức tạp, nhưng vì tâm chúng
ta quá phức tạp bởi sự luôn muốn mình được, mà gây ra cuộc hí trường.
Có lẽ mọi điều trước nhất là lắng nghe chính mình, xem mình
cần gì, muốn gì nơi người nơi cảnh. Nhận ra được điều này nơi tâm mình, may ra
những người đang liên quan đến mình có nhẹ hơn chút nào chăng, và may ra mối
tương giao còn giữ được.
Thật sự có lòng biết ơn các bậc thầy, là hiểu rõ rằng không
phải vì níu giữ bậc thầy bên mình mà bình yên, mà chính vì nhờ các bậc thầy, mình hiểu được chính mình có khả năng
bình yên, dù cuộc sống đang là thế nào.