Công bằng, chia đều là điều ai cũng thích, kể cả bạn và tôi.
Chia cái gì cũng cần đâu ra đó, đừng ai ít nhiều! tâm so đo tính
toán khởi rất nhanh, dù mình không muốn khởi. Cách thể hiện thì có thể làm
thinh, có thể phân bì.
Nếu là công việc thì mình có ít hơn một chút chắc cũng không
sao, nhưng người quen công bằng, cũng không chịu vì cảm thấy áy náy cho rằng “ăn
gian” bạn bè, khi cùng chung công việc mà mình làm ít hơn!
Công bằng, công bằng và công bằng…
Nhưng hôm nay, mọi sự được nhìn khác hơn một chút, bạn nhìn bánh
pizza kìa, to như thế, nhưng người cắt bánh lại có nhát cắt không đều. May là
thế nên tôi mới có thể chọn một miếng nhỏ vừa sức của mình. Nếu chia đều, khổ
tâm nhỉ! Trên bàn tiệc loay hoay khi không thể thanh toán hết phần mình thì khó
coi…
hình chụp không khéo lắm, chứ bánh vàng đều (27 April 2012) |
Lúc này thì không thể phân bì rằng vì sao không đều. Lần đầu tôi
thấm thía việc không đều, cái bánh cuộc đời, tất cả nhát cát không bằng nhau,
nơi thì ruộng đồng mênh mông, nơi thì sông nước bao la, nơi thì đồi núi chập
chùng… Và cuộc sống thì còn không đều hơn nữa, nơi thì quá sang trọng dư dả, nơi
thì quá nghèo nàn thiếu thốn.
Như miếng bánh vừa sức kia, nhát chia của nghiệp cũng như thế, mảnh
đất mình sống, hoàn cảnh mình sống vừa với sức nghiệp của mình.
Lúc nãy bạn đã cẩn thận mua thêm chút gì đó, vì biết rằng người
ăn ít sẽ mau đói và cần thêm chút gì sau đó. Một cử chỉ trong tình bạn với san
sẻ cảm thông cho người ăn ít.