Chiếc xe lướt đi khá nhanh với một tốc độ, mà dù cố gắng tôi
cũng không thể ghi lại rõ ràng hình ảnh rừng thông chết.
Rừng thông chết, có bao giờ tôi nghĩ tới chứ! Thông xanh mãi
với trời kia.
Tôi đã sống giữa những tiếng thông reo nơi Dalat sương mù kia từ thuở bé. Từ giã Dalat, đã có những nhánh thông xanh được rải bông gòn giả
làm tuyết phủ nơi thành phố Saigon kia. Yêu mến sự vững vàng của thông trước mùa đông giá rét. Về sau có dịp đi ngang những rừng thông đầy tuyết phủ, đã từng nhìn những rừng thông bạt ngàn đang sống trong tuyết lạnh.
Thông
luôn là biểu tượng chịu đựng được đông lạnh, sương rơi tuyết phủ, khi tuyết tan
hết lộ ra những nhánh cây xanh.
Vậy mà bây giờ có một cánh rừng thông chết! Cây vẫn còn rõ
dáng thông, chỉ không còn màu xanh. Xa hơn nữa, xương lá cũng rơi mất chỉ còn
dáng khô khốc đứng lặng lẽ trên đồi, và rồi xe chạy ngang xác thông nằm ngổn
ngang trên đất trơ.
Xe vẫn chạy vun vút với một tốc độ rất khó ghi hình qua
khung kính. Rồi đồi, rồi núi, rồi qua những đoạn hồ. Khi qua những hồ, núi in
bóng xuống nước trong, dằng dặc miên man, núi cứ như thế chập chùng thăm thẳm,
mênh mông.
Không phải mãi hoài sông nước để núi in bóng như thế, rồi qua
núi đá trơ, màu đen của núi, lạnh lùng, không phải là núi xanh mà là núi đen.
Cũng dài dằng dặc.
Thế đó, như dòng thời gian, như con đường từ kiếp này sang
kiếp khác, cũng là khoảng xanh tươi, cũng là khoảng sông hồ, cũng là khoảng núi
trơ lạnh lẽo.
Và rừng thông chết kia, như khép lại một khoảng đời. Như những
bức tượng đá ngàn năm, thời gian chưa kịp bào mòn, thì chính con người đã ra tay
xoá bỏ.
Mọi thứ cũng thế, chính nơi suy nghĩ kia, hành động kia mà
con đường bỗng dưng trắc trở, khó khăn. Cái chưa tan hoại bỗng rồi tan hoại với
một suy nghĩ quyết đoán của ai đó. Và đời chúng ta cũng thế. Nhưng có khác là đời
chúng ta do chính chúng ta vẽ nên. Cái hữu vi rồi sẽ tàn, như rừng thông kia
không thể xanh mãi với đời vậy.
Bản kinh Kim Cang với lời kệ:
Nhất thiết hữu vi pháp, tất
cả pháp có hình tướng có tạo ra
như mộng huyễn bào ảnh, như
giấc mộng như ảo ảnh như bọt nước
như lộ diệc như điện, như
sương như điện chớp
ưng tác
như thị quán. nên như
thế mà quán chiếu.
Bạn hỏi: Thế nghĩa là sao.
Chỉ là trước mọi biến động của vạn vật (hữu vi), chúng ta biết
như thế để tâm tư bớt những đau thương. Khi tâm nhanh lấy lại thăng bằng, chúng
ta sẽ biết chúng ta nên làm gì.