Thứ Năm, 5 tháng 4, 2012

Có chuyến xe nào



Xe điện underground sâu dưới lòng đất 200m, phải đi nhiều đoạn có cầu thang rất dài mới xuống đến đây. Đứng chờ xe đến, nhìn phía sau lưng nơi xe sắp đến đường hầm sâu hun hút tối mò, và trước mặt nơi xe sắp đưa tôi đi cũng là một đường hầm tối mò, đầu hầm có một ánh đèn báo hiệu. 
Còn nơi tôi đang đứng chờ xe, ánh đèn điện sáng trưng, người đến người đi tấp nập. 

Khi tiếng xe sầm sầm tiến đến, dừng lại, kẻ trên xe vội vã xuống rồi rẽ vào các đường khác nhau, đi về các hướng, còn những người đang chờ đợi chuyến xe này, cũng vội vã lên xe sợ “trễ chuyến”. Rồi xe chạy, hai bên tối đen, nếu trong xe đèn tắt chắc rất sợ hãi.

 Trạm dừng, lại người xuống kẻ lên tấp nập, tôi phải qua mười trạm mới đến nơi xuống. Nhìn cảnh trước mắt tựa như bước đến đời sống cũng gấp gáp rồi bước ra khỏi đời sống cũng vội vã, bởi lúc nào cũng là “tới giờ”. Có những người xuống nhầm trạm từ chuyến trước, bây giờ gấp gáp hơn tựa như có những đứa trẻ ra đời, rồi mất rất sớm, có lẽ nó nhận thấy mình đã ra nhằm nơi, phải gấp rút xuống xe, để đón xe khác đi… Có thể lắm chứ. 

Trên xe có một bảng giới thiệu rất hay, nói rõ thật:

Biết rõ nơi mình đi! Có thể có những chuyến đi mình không biết, nhưng “nghiệp” biết rõ, nên dẫn mình đi  đến “đúng nơi hẹn”.

Hiểu thế, có lẽ bớt lo mình sẽ đi đâu, dù nơi đến chỉ biết qua lời giới thiệu! Nhưng luôn tương xứng với sự chọn lựa của mình. Một hành động của chúng ta vừa làm là đã cho biết ý định chúng ta muốn đi đâu. Nghiệp sẽ đưa chúng ta đi đến nơi đó. Hoá ra nghịêp là một hướng dẫn viên du lịch đưa mình đi qua các cõi theo ý mình!

Chính vậy các Bậc thầy luôn nhắc phải giữ gìn thân khẩu ý thanh tịnh nếu muốn về cõi lành!

Sáu cõi để ngao du, chỉ nào khi  không còn muốn lẩn quẩn trong sáu đường, mới chịu chạy ra khỏi nhà lửa, nếu chưa, thì có rủ chạy ra cũng vô ích. Bạn không tin ư! Thử nhìn những người đang mê cái gì đó, đánh bạc chẳng hạn, lao vào như thiêu thân, ai can cũng không được! Thí dụ vậy thôi, chứ người đang trong cuộc thấy mình có lý trăm phần, chỉ người ở ngoài mới lắc đầu thở dài, lo lắng cho. 

Mới biết tấm lòng của các bậc thầy là đến đâu, phải là Tâm lão bà tha thiết lắm, mới kiên nhẫn nói mãi với chúng ta đến vậy, cho dù chúng ta chẳng nghe.

Khi mê sáu cõi,
lúc tỉnh hoàn không…