Thứ Tư, 18 tháng 4, 2012

Đuổi theo cầu vồng


Mưa lất phất khi chúng tôi trở về, tiếng reo vui mừng với nhau khi chiếc cầu vồng xuất hiện. Tôi lấy máy ra bấm, nhưng xe quanh sang hướng khác, chiếc cầu vồng ẩn khuất, rồi nó xuất hiện bên trái, rồi bên phải.



Trong xe tiếng kêu: “bên trái kìa”, “bên phải kìa”, giúp tôi kịp bấm máy, giữ lại một điều không thể giữ trên nền trời kia. 

Em mỉm cười lái xe trong một nhịp đều đặn không thể chậm lại giữa dòng xe, không thể chậm để tôi kịp nắm lấy chiếc cầu vồng, dù chỉ là trong máy.

Khi tôi cảm thấy nên chịu thua thì nó lại xuất hiện, rõ ràng hơn. Và lần này là nguyên chiếc cầu vồng bắc ngang trời, làm sao cho qua được! Đành vội vàng bấm máy.


Cầu vồng thường chóng vánh tan, nhưng sao lần này nó ở trên nền trời lâu thế không biết. Như một trò cút bắt của tuổi thơ, chỉ là trò chơi thôi, nhưng lúc tuổi nhỏ lại thật sự khóc cười.

Trong tôi cũng nhiều tâm trạng, ai cũng hiểu mọi thứ chỉ là ảo hình, là bóng ảo do ánh mặt trời hắt qua bóng nước, nhưng cái đẹp mong manh của nó khiến tôi phải đuổi theo, mà giữ nó lại. Em cười cho sự vô lý của tôi, hay chính tôi đang muốn nói với em, chính em đang chạy đuổi chiếc cầu vồng muôn màu diễm lệ.

Em không biết nên giải thích thế nào, chỉ đành nói đơn giản, “mọi sự mà mọi người đang cho là vô nghĩa, khi nào con cảm thấy thật, đúng là vô nghĩa thì con sẽ trở lại”.

Chiếc cầu vồng sau khi bắt ngang trời thì dần mờ nhạt, trả lại cho bầu trời màu sáng sau buổi chiều mưa.


Tôi cảm giác tiêng tiếc phút giây vừa qua, hay tiếc những gì không trọn vẹn trên đời này, chóng vánh nhanh tan biến.

Hình như không hẳn thế, chiếc cầu vồng kia nhắc một điều sự đuổi bắt ngay phút giây đó tuy là thật có ý nghĩa, nhưng cả ngay giây phút đó cũng ý thức rằng mọi sự trong đời sống như thế mà thôi. Mãi theo những biến chuyển mà quên ánh sáng nơi cái nhìn cái nghe vẫn đó.

Chiều nay, dù cầu vồng kia có đến có đi như hoa đốm, như bóng nắng chiều hôm và có như nỗi buồn khi ngồi cạnh em tôi, với những gì không biết nên nói sao cho phải. Thì dòng đời vẫn trôi và chúng ta đã để “mây trắng đã bay ngàn dặm”



------------------------------------------------------
… Chợt gặp một vị tăng hỏi:
- Sanh từ đâu lại, tử đi về đâu ?
Sư liền suy nghĩ. Vị tăng ấy bảo:
- Trong lúc ông suy nghĩ, mây trắng bay ngàn dặm.
Sư không đáp được….
 (Thiền sư Trí Bảo, đời thứ 10 dòng Vô Ngôn Thông)