Sáng nay cơn gió lạnh thổi qua, hoa rơi trắng khắp sân. Những đóa
hoa trắng muốt, điểm trên sân cỏ, trên mặt hồ, trên con đường trải sỏi, vẽ ra một
bức tranh tĩnh vật, có vẽ cũng khó diễn tả hết cảm xúc người đứng trước bức
tranh. Cảm giác bất ngờ như năm xưa nhìn hoa mận rụng trắng sân, đến nỗi thốt
lên “sáng nay hoa mận rụng đầy sân, người đi xa chưa thấy về!”. Cái man mác năm
xưa, vẫn như bây giờ.
Lát nữa trời ấm hơn, tôi sẽ ra sân với cái vợt trên tay, vớt hết
xác hoa rơi trên mặt hồ, để nó không chìm sâu xuống đáy. Thương tiếc hoa chăng!
Không chỉ sợ xác hoa làm nước không trong! Chỉ sợ bẩn đáy hồ!
Chút đó thôi, làm tôi đã buồn cười cho những quy ước trên đời,
ban đầu là tình nghĩa, khi qua phút giây xao lòng, người ta cẩn thận suy nghĩ
và chọn những điều có lợi có mình.
Cùng một cành nhưng khi lìa cành mỗi người sẽ theo duyên nghiệp
của mình mà rơi đâu đó trên hành tinh này. Rơi xuống vùng biên địa, xa chốn
thành đô hay rơi vào những cảnh tối tăm khốn cùng, hay rơi vào những biệt thư
cao sang. Mỗi đoá hoa rơi như vô tình đi như vô tình đến, nhưng mang theo trong
mỗi cánh hoa là mệnh đời của mình.
Nhìn ra trong mỗi cánh hoa tan tác kia chứa trùng trùng duyên khởi
trong nó. Vì đời nó ngắn như ve sầu tháng tư, nên có thể quan sát có thể thở
dài thương tiếc, có thể qua đó hiểu rõ hơn những gì còn mơ hồ quanh quẩn đâu
đó.
Những hoa rơi hôm trước nay chỉ còn là còn xác khô. Lòng bâng
khuâng đến nỗi khi tôi đang nhặt lên, nghe như lời ngữ lục vang trong gió:
Sư đi dạo núi
thấy xác ve sầu.
Thị giả hỏi rằng: “Cái xác ở đây, ve sầu đi đâu?”
Sư đưa xác
ve lên lắc vài cái, làm tiếng ve kêu.
Thị giả ngay đó được khai ngộ.
(Thiền sư Đầu Tử Cảm Ôn)