Cây đào rực rỡ, khác với ngày đông trơ cành. Dọc đường những cành đào trắng đã hắt bóng xuống nền đường. Không vui cũng không buồn, nhưng có một nỗi nhớ nhẹ nhẹ đâu đó, nhớ ai, chẳng rõ nét là ai. Tôi dừng lại bên hồ, cành liễu già lâu năm rủ lá che một khoảng hồ.
Cái điều những ai rời quê nhà chắc thoảng hoặc sẽ thấy xuất
hiện trong tâm, nhưng vì quá mơ hồ, nên không biết đó là gì.
Nhưng tôi muốn biết, nên khi nó ra mặt, dù là một thoáng
thôi, vẫn có thể nhận ra, đơn giản chỉ là một nỗi nhớ quê hương, khi đã lớn lên
từ một mảnh đất nào đó. Dù tôi đã từng cho rằng đâu cũng là quán trọ, nhưng
đúng là có những quán trọ mình khó quên, là quê hương chăng!
Vậy ra những người xa quê dù đời sống có đầy đủ tiện nghi đến
đâu, trong sâu thẳm vẫn là nỗi buồn không thành lời.
Có thể một điều gì khiến người ta sẽ nhớ, như một mùi rau quế
sáng nay. Vậy mà chỉ mùi rau quế làm tôi tần ngần bên hiên. Sự nhắc nhớ vu vơ
tình cờ như thế, bạn ạ. Đâu cần nhiều nhỏi chi lắm.
Và hơn nữa, những điều sâu sắc hơn, trầm lắng hơn, khiến người
ta lên đường tìm về cố hương, khi đang sống giữa trần gian này. Tuy sống giữa
muôn ánh sắc màu, người ta vẫn có một nỗi niềm sâu thẳm. Đôi khi đến gần cuối đời
bạn mới hiểu bạn tìm gì. Cái chân thiện mỹ nơi thế gian hay nơi chính mình!
Khi không có ai rõ nét để nhớ, bạn mới khám phá ra nỗi nhớ
âm thầm, nỗi nhớ dường như không tên vẫn đâu đó, mà vì bận cột tâm vào những gì
đang ưa thích hay chối bỏ, khiến điều này lặng lẽ âm thầm quá, khó nhận ra.
Hương trầm có còn bay,
ta thắp nốt chiều nay… Không còn không còn ai…
người nhạc sĩ kia có thể một thoáng vu vơ thấy ánh sáng nơi
không còn ai đó.
Chỉ vì tâm thức mình
lúc nào cũng đầy dẫy bạn bè, đông đúc như một ngày hội lớn, nên có khi nào rảnh
rỗi để thấy, không còn không còn ai.
Khi “khách trần” đã lắng, bụi không còn lăng xăng, thì
may ra lúc đó, mình mới gặp những gì thầm lặng đợi chờ.