Thứ Sáu, 20 tháng 4, 2012

cảnh chỉ vô tình

Những hạt mưa đá trên cỏ xanh 20 April 2012
Mưa đổ xuống bất ngờ, bất ngờ hơn với tiếng reo, mưa đá kìa.

Tiếng reo hồn nhiên khi thấy những viên nước đá tròn trong veo lăn trên sân. Nước đá tan rất nhanh, vì chỉ vừa mới thành đá trên không đã vội rơi xuống, nên chưa đủ “già” để dù có thả vào ly nước lọc cũng lâu tan.

Cùng một cơn mưa, mỗi người nói một ý.

Bạn thì bảo, chết! mùa màng thế nào đây. Bạn thì vội lấy máy hình ghi những khoảnh khắc hiếm thấy. Bạn thì kể mấy hôm nay mưa đá nhiều nơi…

Tôi hình dung ra những cơn mưa đá năm xưa khi tuổi nhỏ,  cũng reo mừng chạy ra lấy ca xúc đem vào, vui có một món quà trời cho. Tác hại ra sao, thì chưa thể biết, chỉ thấy rau sau vườn dập hết. Nhưng đâu quan tâm, vì mãi vui mừng với những viên nước đá tròn lăn trên sàn nhà!

Nhiều năm sau, cũng thấy mưa đá nơi đồi cao, vì là “người lớn” nên có chút lo lắng cho những cánh đồng gần. Biết nếu mưa kéo dài sẽ gây tan tác cho hoa màu.

Bây giờ đứng nơi hiên nhìn ra, thấy những hạt đá lăn trên cỏ, rồi tan. Cơn mưa nhanh có lẽ chưa kịp gây thiệt hại.

Bạn bảo: Đôi khi chỉ chút ước mơ mà cũng thấy được mình thì hại người, có ước mơ nào được mình được người không đây.

Có không nhỉ, cuộc đời đôi khi như một cuộc đua, có người được thì có người mất. Bạn đã hỏi có khi nào niềm vui là hoàn toàn? Vì nhìn thấy rằng niềm vui của người này là khổ đau của người khác.

Tôi suy nghĩ về câu hỏi này đã nhiều năm. Đến như một người phát tâm học đạo, cũng gây chấn động nơi cung ma! Chúng ma cũng phải họp lại bàn kế hoạch giữ chân người vừa phát tâm học đạo, người rời bỏ chốn ma này, chốn ma sẽ mất một thần dân.

Ôi chao, khi đọc đoạn văn này, tôi băn khoăn mấy ngày. Với ý niệm tốt mà cũng gây phiền cho ai đó hay sao.

Có mơ ước nào mà được mọi người chấp nhận hết không?

Nhớ câu “tất cả những gì nguyên lành đều xây trên chút gì đổ vỡ”, có chút gì để vỡ, có thể phải đổ vỡ cái xấu để gây dựng nên cái tốt, nếu thế thì còn gì bằng. Nhưng cuộc sống lại không đơn giản như thế! Nhìn những người muốn trở về cuộc sống tốt đẹp lương thiện, phải khó khăn rời chốn cũ thế nào. Giữ một tâm tốt cũng khó khăn biết bao giữa chốn trần lao này, với nhiều rủ rê vào những đoạn đời gian nan.

Tôi tìm ra câu trả lời hoàn chỉnh chưa?
Chưa có đáp án nào hoàn chỉnh cho tất cả, bởi trong phẩm Dược Thảo Dụ trong kinh Pháp Hoa có nói, cùng một trận mưa, nhưng sự thấm nhuần của cây cỏ, mỗi loại mỗi khác.

Nhưng Lời kinh có hơi xa vời chăng? Có thể nói gần hơn: Cùng nghe kể một truyện hay, cùng nghe một bản nhạc nổi tiếng, cùng xem một chuyện phim đầy nhân bản… nhưng cách cảm nhận vui buồn vẫn khác nhau. Đến cảnh vô tình cũng là nơi vui cho người này, là chốn nhắc nỗi xót xa cho người khác.

Có một người bạn tôi kể rằng: “Chỉ có một cái toàn chính là sự bất toàn”. Cũng như vô thường chính là thường vậy. Mới nghe thì hay, nhưng hình như, thế cũng không phải.

Kết luận là sao?
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Khi một điều đơn giản còn ngần ngừ chưa thể thực thi.