Tôi nhận được một email chuyển tiếp, với lời của Đức Đạt Lai
Lạt Ma. Dĩ nhiên là vô cùng chí lý với bạn và tôi.
Ngay câu đầu cũng đã phải ngẫm nghĩ một chút
“Khỏe, không phải là
nhấc lên Mạnh, mà là để xuống Nhẹ”
Sâu xa của lời Ngài dạy có lẽ tuỳ người cảm nhận, thấu hiểu
và ứng dụng.
Có những thứ mình nhấc lên nổi, nhưng đúng là quăng xuống vì không còn cầm nổi, để
xuống nhẹ cũng phải có sức mạnh vô song rồi!
Tôi đã phải xấu hổ, khi nhớ lại những gì mình trân trọng
nâng lên, sau đó chỉ vì đôi chút bất bình mình quăng mạnh xuống. Tôi có thể để
xuống nhẹ nhàng khi thấy không thể giữ được, với một lời từ biệt cũng nhẹ
nhàng, vẫn được chứ! Nhưng lúc đó không còn đủ “khoẻ” để biết mình nên làm gì, quả
thật không còn “đủ sức” để xuống nhẹ nhàng nữa, cũng không phải buông xuống mà
rõ ràng quăng xuống với sự bất bình.
Thế đó, mọi sự đổ vỡ tan thành mảnh nhỏ cứa vào tim nhau, và
cho đến tận bây giờ vết thương vẫn chưa lành hẳn.
Giá như ngày đó tôi đọc được câu này, tôi có đủ tỉnh táo mà
đặt xuống nhẹ nhàng chăng.
Một lời đơn giản nhắc nhở cả đời, cho những gì đã nhấc lên,
khi không thể giữ nổi nữa, hãy đủ sức mạnh để đặt xuống nhẹ nhàng.