Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2012

Vầng trăng ở lại


Thư pháp thầy Minh Đức Triều Tâm Ảnh

Giữa
 sa mạc lửa
còn
suối nước trong,
đám mây qua sông,
vầng trăng ở lại

Tôi đọc bức thư pháp này có lẽ từ lâu lắm từ cái ngày gặp Huyền Dung, nhưng mọi thứ trôi qua dường như không để lại dấu vết. Hôm nay tình cờ gặp lại, bức tranh treo trang trọng trên tường. Như nhắc một điều xưa cũ, như nhắc cuộc sống vẫn đang trôi giữa sa mạc lửa của bực dọc sân giận bởi những điều chẳng đâu ra đâu. Hoặc giả những điều quá quan trọng lớn lao khiến cơn lửa thiêu đốt lan tỏa đến những ai ở trong từ trường đó. Nhưng điều quan trọng – nếu cho rằng có gì quan trọng! là đương sự không nhận ra là đang thiêu đốt chính mình.

Nhưng thật bất ngờ giữa sa mạc nóng bỏng đó có một suối nước trong. Tôi nhớ đến con đường gian lao của Tam tạng Huyền Trang, người đã đi qua sa mạc hiểm nghèo, may có những suối nước trong giúp Người đi mãi đến Thiên Trúc tận trời Tây kia.

A! may có suối nước trong giúp chúng ta qua cơn nóng bức. Có người cho là đó là giọt nước cành dương của Bồ Tát Quán thế Âm.
Có lần tôi đứng trước tôn tượng của Ngài với câu thư pháp “Phản văn văn tự tánh”, hoá ra nghe lại chính mình chứ không phải để nghe lời cầu cứu sao. Băn khoan thật!
Thôi thì cứ để như công án, cho ai một lần băn khoăn như thế.

Đám mây qua sông. Mây thì phải trôi, phải tan dễ hiểu rồi. Chỉ dễ hiểu thôi, còn đám mây nào đến mình cũng muốn giữ rịt lại, mây mà giữ được sao! Đau buồn từ đó chăng khi muốn níu giữ những gì đã trôi qua, nên vầng trăng kia mãi bị mây che mờ!


Và  câu chót mới thật giật mình: Vầng trăng ở lại.
Vầng trăng ở lại. Vầng trăng nào ở lại, chẳng liên quan đến đầy vơi. Có góc nhìn nào mà vầng trăng ở lại!