Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012

Như nhánh đào phai


Em hỏi: Nhưng còn nỗi đau khi phải chứng kiến những sự thật
oan trái và nghiệt ngã với mình thì sao? Những tình huống mà mình dù có nằm mơ cũng chẳng bao giờ nghĩ  tới. Và thưa Thầy, đâu có phải ai cũng có khả năng làm mình đau và tổn thương?

Cũng may thời gian làm phôi pha nhiều thứ, cho dù là những điều muốn quên hay không muốn quên.

Những khoảnh khắc bất chợt gặp nhau, người ta đều nói, giá như sớm hơn một chút hay trễ hơn một chút ta đã lạc nhau.
Rồi, cái còn lại trong tay dường như là nghiệt ngã, cái rời khỏi tầm tay mới là cái mình mong giữ lại, nhưng hình như khi giữ được nó lại trở thành nghiệt ngã, và mong từ bỏ.

Còn những cảnh đời khác, cái nghiệt ngã xuất hiện từ đầu, khiến người ta phải ngậm đắng nuốt cay từ bước đầu tiên gặp gỡ. Có lẽ thời gian chịu đựng rất dài, dài hơn năm tháng. Nhưng nó cũng chỉ dài bằng thời gian ta tạo nghiệp. Số tiền mình trả cũng bằng số tiền mình vay, đôi khi cộng thêm tiền lãi khiến gánh nặng đã nặng lại nặng thêm. Nhưng ngay lúc mình vay, nó giúp mình giải quyết gấp được những việc cần kíp khi đó. Mình nghĩ mình chịu được số tiền sẽ trả sau đó, nhưng thật sự không ai chịu nổi một số lãi quá cao như vậy.

Bạn, tất cả cảnh đời như một vòng xoay của vay mượn và trả. Bình tâm nghĩ lại, sự việc chồng chất khiến mình không kham chỉ vì chưa thấu hiểu hai chữ nhân duyên mà thôi. Sự nghiệt ngã đang chịu ngày hôm nay cũng chính do mình gây tạo. Nên có bài hát rằng:
“Nếu biết trước lầm gây nghiệp bất bình, cố gắng thanh toán trong vô tâm..”
Nhưng tiếc rằng mình không thanh toán trong vô tâm mà thanh toán trong ý nghĩ tranh phần hơn. Nhưng rồi không thể hơn, nghĩa là chưa thể bỏ chạy được, nên mọi thứ lại rối ren thêm.

Nỗi đau khi còn tâm phân biệt thì khó có ngày tàn, nó chỉ nhạt đi như nhánh “đào phai” hôm tết, nhưng vẫn còn chút sắc hồng dù nhạt, là nỗi đau của vết thương!