Mấy hôm nay tôi vẫn chưa có cảm giác rời xa, vẫn
chưa biết mình đã qua một nước khác. Nói gì đến khi chết mà biết mình đã chết!
Dù có lời khai thị, tâm đương sự vẫn chưa thật nhận ra. Vẫn còn quanh quẩn với những gì thân
quen.
Đây là điều chúng ta cần lưu ý
trong quá trình tu tập. Cứ luôn nhận biết những diễn biến của tâm, chỉ nhận
biết thôi, chưa cần làm gì, mà dù có muốn làm gì, mình làm được gì. Có làm cũng
chỉ trên “ý thức” nên luôn tưởng lầm rằng mình làm được, mình nhận được.
Chưa đâu, phải đi đến cuối con
đường ý thức, tức chỗ đầu sào trăm trượng… nhảy một bước. Hiện nay chúng ta đầu
sào còn chưa biết là đâu, nên việc tu tập còn phải để tâm nhiều, nói gì mỗi
ngày cứ theo niệm mà mong nhận cho ra. Chính vậy việc tu phải thầm từng ngày
từng ngày, mỗi lúc chợt nhớ lại chính mình.
Đầu sào trăm trượng, chúng ta cứ
nói đến. Nhưng một chút tâm phân biệt kia đây cũng không dám dừng, cũng luôn
cho rằng biện biệt của mình là đúng (dù chưa dám nói đúng hơn người!). Tôi nhớ
ngày trước luôn thắc mắc điểm này, thưa hỏi mãi cũng chưa giải quyết được mối
nghi. Sau dần hiểu, nương cây sào để lên được đến đầu sào, nương tay gượng của
cây cầu khỉ lắt lẻo gập ghềnh khó qua kia, mà qua được con sông nơi miền Tây đầy
sông nước.
Ngày nay mạng intenet khiến chúng
ta gần người ở xa và xa người ở gần. Hôm
qua đi xe tram, hết chỗ, phải đứng nơi bước lên, quanh tôi là bốn người, với bốn cái điện
thoại đang nói với ai đó “tuy xa mà gần”. Còn thế giới hiện hữu quanh dường như
không có. Nếu tôi cũng lấy điện thoại ra và gọi cho bạn thì cả xe này cũng biến
mất, chỉ còn giọng nói của bạn và nét mặt ngày chia tay! Nhưng may là giờ giấc
sai khác, có thể giờ này bạn đang trên thiền đường, nên tôi còn đứng đây, tay
níu lấy cây vịn để khỏi ngả nghiêng theo những khúc quanh, để thấy mình đang ở
một nơi chung quanh đầy những khuôn mặt lạ.
Và chợt thấy gì nữa nhỉ!