Chị buồn kể, giọng pha chút tủi thân trách móc, khi những người
thân của chị đã “quăng” chị xuống bên đường không chút xót thương, và họ thì đã
đi với ai khác.
Vì sao chị trịnh trong hai tay bưng bình hoa cẩm chướng kia, bởi đó một
bình hoa đẹp. Ngày chị đến với mọi người với giọng nói nhẹ nhàng và nụ cười
tươi, như như cô em trong chuyện cổ tích ngày xưa, mỗi lời nói là một bông hoa
đẹp rơi ra. Ai không quý mến chị, có thể kể cả tôi.
Chị nghĩ sao nếu nhìn lại những gì chị đang bưng trong tay là một bầy
ếch nhái, chị nhẹ nhàng để xuống hay đã hét lên một tiếng thất thanh và quăng
ngay xuống. Năm tháng qua đi, lời chị không còn nhã nhặn lịch thiệp mà là những
lời cáu gắt, pha chút giận hờn. Chính chị cũng không thể chịu được sự việc như
thế nơi người đối diện mà.
Chị lăng thinh suy nghĩ, và đồng ý về những điều đã xảy ra, chị cũng
không nghĩ mình là gánh nặng cho người sống cạnh chỉ bởi những lời mai mỉa cáu
gắt, nghi kị và bộ mặt nặng cả mấy ngày.
Đâu phải gì nhiều để là gánh nặng, chỉ là những lời trách móc nặng nề,
khiến gánh càng lúc càng nặng và người không thể bưng nổi, đành để xuống bên đường.
Khi có cảm giác bị bỏ rơi lại càng chồng chất thêm những oán hận.
Chuyện cổ tích từ xưa về hai chị em, một người nói ra là bông hồng
khắp nhà, một người nói ra là rắn rít ếch nhái nhảy ra. Lúc bé tôi rất sợ hãi
hình vẽ này, sao có người nói ra lời đáng sợ vậy, đâu biết đó chỉ là ẩn dụ.
Về sau mới biết nói những lời không tốt là gây khẩu nghiệp, sẽ chiêu
những quả báo không tốt, nói lời thiện sẽ chiêu quả lành. Truyện cổ tích luôn
là bài học nhân quả thấm nhuần vào tuổi thơ từ lúc bắt đầu biết đọc.