Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2012

Nói cho nhau nghe

khung trời ngày cũ
1-
 Mai tôi đi em đừng buồn.
Em đáp với giọng thật nhẹ, con quen rồi.
Tôi vẫn nghĩ em đã quen nhiều cuộc chia tay trong đời, nên không buồn khi có một cuộc chia tay nữa. Trước khi đi, có dịp tôi hỏi chữ “quen rồi” của em có nghĩa thế nào. Em đáp, em đã quen với những nỗi buồn. Đời em quá nhiều nỗi buồn!
Lời em nói rơi trong sương lạnh, hay rơi vào tâm tôi một nỗi buồn nhẹ cho một đời người. Em luôn bình thản và có nụ cười khi trả lời mọi câu hỏi.
Em không rõ được chính em, nên cuộc sống cứ chồng chất thêm những điều cô độc và hiu quạnh.
Ai cũng thấy mình sống hết lòng. Nghĩa là luôn “cho rất nhiều nhưng nhận chẳng bao nhiêu”, và có nhận chăng là nhận những cay đắng bội bạc.
Âm hưởng buồn phiền về những điều cho và nhận không tương xứng, luôn vương đâu đó trong lời nói hay ý nghĩ của chúng ta.
Có gì không tương xứng trong cán cân của nghiệp?
Có lẽ câu trả lời phải từ chính em, em cần nhận rõ trong những bước đi đầy tự tin của em, trong cách hành xử của em, vì sao em chỉ nhận được sự hiểu lầm và lạnh nhạt.

2- 
Mọi chuyện em cần kiên nhẫn và luôn nhớ rằng, khó ai có thể hiểu mình, nhớ vậy để khi gặp hiểu lầm sẽ đỡ buồn. Điều quan trọng là mình hiểu được mình, vì hiểu được chính mình là một điều khó khăn không kém. Mình ít dám chấp nhận mình như thế, nên luôn tự bào chữa cho chính mình dù chỉ với riêng mình.
việc tu tập luôn đòi hỏi thời gian lâu dài. Nếu khi nhìn ra thấy không ai sửa đổi được gì có nghĩa là chính mình cũng chưa sửa đổi được gì, vẫn còn giữ cái nhìn cứng ngắt về người. Thì làm sao mong ai đổi cái nhìn về mình được.

3- 
Em nói: Nhưng có những cay đắng những tổn thương trong lòng, mình đã quên rồi mà đôi khi nghĩ lại vẫn còn thấy đau. Con đã trải qua những ngày tháng vô cùng khó khăn nơi này. Con không trách ai, chỉ tự trách mình thôi. Trách mình không đủ sức KHAM NHẪN.

Cay đắng và tổn thương dĩ nhiên không thể nguôi ngay được, dù cố gắng bỏ qua thế nào đi nữa. Đâu phải vài năm, mà đôi khi cả mươi năm sau vẫn còn thấy đau. Như vậy mới biết đừng nên nói những lời gây tổn thương sâu sắc cho ai. Đây là điều tôi thường răn nhắc chính mình, bởi có những vết thương quá đau, tuy đã cho qua và hòa lại rồi, nhưng chạm đến vẫn đau.
Có một bài thơ, tôi làm lúc nghe một lời nói quá đau!

Tôi vẫn khuyên em đừng thất vọng,
mà chiều nay hồn nổi gió lao xao.
Lời ai thốt
cơ hồ
trời mịt lối.
Một chút sương sa khuất mặt đường.

Tôi vẫn đau một nỗi đau như em,
trước những ngôn từ như muối xát,
nhưng vẫn nhắc với tôi đừng thất vọng
chút bóng mây một thoáng chợt tàn.

gió thổi qua,
nỗi buồn chỉ như sương sa bất chợt
Và niềm tin,
đủ còn soi lối tôi về.
*
Khi đi đường dốc mà sương đột nhiên xuống dầy, rất nguy hiểm, sương dầy mà đường lại quanh co. Cái cảm giác khi lúc nghe một lời nói cũng thế. Bài thơ này sẽ giúp chúng ta tỉnh lại!
Có gì đâu mà gây cho nhau đau đớn đến vậy, chỉ tự răn nhắc mình đừng thế mà thôi. Tôi thường nhắc cẩn trọng lời nói là vậy, đừng quá đoan chắc ai về điều gì, nếu hiểu lầm thì tội cho ngừơi cũng như mình đã từng là nạn nhân vậy.