Bạn bảo: Riêng mình thì đang thời kỳ chuẩn bị cho chuyến đi
mà mình chỉ biết qua ý thức thôi vì vậy mà đôi khi thấy sợ ma.
Tôi nghĩ là sợ đủ thứ, chứ không riêng ma.
Lấy cảm giác lúc mình ra phi trường đi nước ngoài lần đầu,
quả là lo lắng đủ thứ, khi đến một nơi không biết nói tiếng của họ (nên không
dám chắc mình qua cõi khác, ma hiểu mình nói gì. híc!), phi trường nhiều gate,
biết gate nào là đúng! Biết sẽ thế nào ngày tới! Biết sẽ….
Chính thế khi tuổi già đến, người ta nghĩ đến con đường sẽ
đi, chuẩn bị đủ thứ, nhưng vấn đề là chuẩn bị tâm, bởi sự sợ hãi nằm trong tâm.
Vừa rồi khi tôi đến phi trường Doha, chuyển máy bay. Phi trường
thật bao la sang trọng, mọi người ai cũng gấp gáp ra cửa, sợ trễ chuyến bay sắp
tới, vì đâu biết mình sẽ đi bao xa để đến gate của mình. Tôi cũng lo ngại như vậy,
lúc đó tôi có gặp một nhóm người quen, nhưng chỉ kịp chào, rồi ai cũng vội vã,
không thể nán lại để kịp mừng nhau, dù rằng rất đang mừng! rất đang muốn dừng lại
trao đổi, nhưng nhóm bạn không cùng điểm đến, bảng chỉ dẫn chỉ hai người về hai
hướng.
Khi đứng bình yên nơi vé chỉ định rồi, bình tĩnh quan sát, mới
biết chỉ ai biết rõ như vậy mới bình tĩnh mà đi, chẳng gì lo âu sợ sệt, vì
không tin tưởng nơi chính mình, mà gây nhiều xáo trộn ở bước chuyển này.
Vì phi trường đi nhiều nước nên thấy rõ một dòng trật tự lạ
kỳ, cùng vào một cổng, nhưng có một sự hướng dẫn sắp xếp, dòng người như một
dòng xe giờ cao điểm, khiến dòng người vẫn như theo một trật tự vô hình tự động
tản vào những lối theo nơi mà họ đã định đến. Bước đi rất gấp gáp, không thể
suy nghĩ gì được, cứ quẹo bên này rẽ bên kia…
Đâu lo mình sẽ về đâu, mình về nơi mình đã chọn khi mình mua
vé, không bao giờ mua vé mà không có nơi đến.
Mình đã làm vất vả một đời để mua vé đi đâu đó, nơi mình chọn
tương ứng với số tiền mình dành dụm hết quãng đời. Sự cảm nhận này sẽ thấm dần
khiến chúng ta hiểu chúng ta sẽ về đâu, với số nghiệp mình làm, sẽ chọn cho
mình nơi đến.
Tôi nghe tâm mình an ổn hơn những ngày chưa hiểu như vậy. Dù
rằng ban đầu chỉ nhận trên ý thức, nhưng chúng ta sẽ dần thấy rõ bằng cảm nhận
thật sự từng bước đi của mình, qua từng ngày luôn biết rõ những gì mình đang
làm cho điểm đến.