Những ngày cuối năm, thời gian dường như đi nhanh
hơn ngày thường. Thời gian tâm lí không thật, nhưng vẫn luôn rất thật cho chính
mình. Bận rộn và tất bật là những danh từ luôn được nói đến để phân trần, để chống
chế khi bị trách móc bởi sai hẹn thất hứa.
Đành hẹn sang năm sẽ làm xong những gì năm nay
còn dang dở. và nếu chưa xong thì còn năm tới. Một thoáng năm tháng dần qua, lời
hứa vẫn còn đó, và người đợi chờ kia còn đủ kiên nhẫn để chờ nữa chăng.
Trời đã nắng, chưa nóng lắm, dù có lời cảnh báo “Người
dân cả nước đang phải chịu đựng một đợt nắng nóng trái mùa khá hiếm gặp. Trong
đó, mặc dù đang là những ngày chính đông nhưng ở các tỉnh phía Bắc, trời đang
"nắng nóng như mùa hè".” Đọc tiếp thì giống tình đời : “Khoảng
ngày mùng 5 - mùng 6 Tết, dự báo sẽ có không khí lạnh tràn về, trời rét trở lại.
Tóm lại, từ nay đến mùng 5 Tết, thời tiết các tỉnh phía Bắc có xáo trộn với sự
xen kẽ giữa nắng nóng và lạnh, rét.” Xen kẽ giữa buồn và vui, tôi cũng đoán
thế cho tâm tình của bạn từ nay đến ngày đó. Bạn cười xòa và khen rằng tôi là
thầy bói đại tài bởi Tết bạn sẽ gặp một người rồi chia tay, cũng trong khoảng
đó.
Mưa nắng gì cũng có niềm vui và tiếng thở dài. Một
lần mắc mưa trễ việc, tôi ước gì chỉ có mưa đêm, để ban ngày đi đây đi đó. Người
chung quanh can: “Thôi, mưa đêm hoài hư lúa hết”. Tự nhiên tôi chùng lòng,
không dám ước chỉ mưa đêm nữa, và chợt nhớ đến lời than thở của chú Bách khi đến
thăm chúng tôi dạo đó, mưa đêm, bướm trắng nhiều, lúa hư hại khá bộn. Nhưng nắng
mãi thì nuớc đâu mà đủ để uống khi những lòng giếng cạn khô. Biết bao lần cầu
mưa khi gặp hạn hán, mùa màng thất thu…
Nhận được một tấm thiệp vẽ một cành mai mộc mạc vụng
về, với một lời chúc mang sự cảm tạ. Em cảm ơn đã chỉ cho em cách vẽ phóng từ một
hình nhỏ lớn ra trong giờ vẽ bản đồ. Và bây giờ em phóng tác theo một tấm thiệp
cũ để nói lên lòng vui mừng của mình. Tấm thiệp như một bài nộp cuối khóa. Tu học
đều có những bài thi cho từng đoạn đường. Và người thầy nào cũng kiên nhẫn chờ
đứa học trò thành tài.
Sự kiên nhẫn của những bậc thầy không giới hạn, bởi
rõ biết tính khí khó sửa đổi, nếu người học trò chưa một lần nhận ra rằng tính
khí đó chướng ngại cho chính mình.
Đầu năm nào học
trò cũng hứa sẽ “ngoan” hơn sẽ cố gắng hơn, sẽ… hứa tiếp vào năm tới nữa. Và
biết bao lời đã thầm hứa thế từ đầu năm này qua đầu năm khác, cho đến khi người
Thầy đầu đã bạc trắng, mà có bao lời hứa người trò đã làm được!
Không phải chỉ đầu năm mới chúc nhau mà chúng ta
đều chúc nhau mỗi lúc chia tay. Chúc nhau để ngày nào cũng là ngày đầu năm với
lời hứa, để mong đời mỗi chúng ta khá hơn, khá hơn trước khi quá muộn màng, trước
khi Thầy không còn nữa.