Biểu tượng định hướng tại Greenwich, hình chụp trong Shop lưu niệm |
Tôi
đi từ hướng đông, đến đây là đã tận kinh độ đông, nếu bước thêm một bước nữa,
dù một bước thôi cũng sẽ là đang đứng ở kinh độ tây. Và nếu đi vài mét sẽ thấy
ghi 0o0’1’W. Điều này chẳng nghĩa lý gì, nhưng nó lại có nghĩa vô
cùng cho những ai lạc ngoài biển khơi, hay trong rừng rậm.
Giống
như một sự đánh thức khi bạn đang ngủ, nếu bị kêu thức bất ngờ, sẽ thoáng chút
bực mình vì giấc ngủ bị phá ngang, nhưng nếu đang la mớ bởi một cơn ác mộng,
thì sự lay dậy, hay tiếng gọi tên mình, quả là mừng rỡ. Tuy chỉ là ác mộng,
nhưng thức dậy ra khỏi giấc mộng, vẫn nhẹ nhàng hơn! Những tiếng chuông báo thức
nếu reng vào những lúc này quả là tuyệt!
Bản
đồ chỉ đường hay la bàn (kim chỉ nam), cần cho chúng ta trên bước đường vạn dặm
này. Nếu không có lời nhắc nhở chỉ dạy của những bậc thầy, thì quả là mênh mông
giữa biển mê, chẳng biết đâu là bến bờ, giữa chằng chịt của rừng rậm bóng tối
vô minh, chẳng biết lối ra.
La Bàn |
Mọi
sự khám phá để dẫn đường từ những người gọi là bác học sáng suốt. Người ta phát
minh nhiều thứ trên thế giới này để nền khoa học càng lúc càng tiến bộ. Nhưng sự
phát minh về chính tâm mình, thì thật hiếm hoi.
Tìm
được đường về cho tâm đang lang thang giữa biển phiền muộn, giữa rừng sâu của
khắc khoải đợi chờ, có lẽ cũng là một điều đang được bạn và tôi nhắc đến.
Dù
chỉ một bước đổi hướng, là cái nhìn thay đổi, cuộc đời cũng từ đó đổi thay.
Khi
có được chiếc la bàn trong tay, liệu chúng ta có can đảm “dấn tâm” tìm đường về
hay không! Hay vẫn là:
Lang thang làm khách phong trần mãi,
Ngày cách quê hương muôn dặm trình.
Vĩnh vi lãng đãng phong trần khách 永為浪蕩風塵客 ,
nhật viễn gia hương vạn lý trình日遠家鄉萬里程
(Trần Thái Tông)