Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012

Điều chờ không đến




Niềm tin đặt càng cao thất vọng càng lớn và cơn mê càng sâu, tâm chìm trong những nỗi buồn bực giận tức… càng lúc càng sâu.

Chuyện dù đơn giản đến đâu, hễ càng chờ đợi mà điều chờ đến không như ý cũng đổ vỡ niềm tin trầm trọng.

Bạn không nói gì suốt con đường dài, ánh buồn vương đâu đó trong những lời nói vu vơ. Bạn cho rằng bạn đã đặt niềm tin sai chỗ. Cũng không hẳn thế, vì lúc đầu là đúng mà! Bạn đã thấy mình chọn đúng đối tượng để đặt niềm tin. Coi như lúc đầu bước cùng nhịp, đi một chặp mệt mỏi, bước hơi chệch nhau, và lạ hễ chệch thì độ chệch càng lúc càng nhiều. Tôi lại thí dụ như góc chắn cũng vậy, như dây cung càng xa góc chắn thì dây cung càng lúc càng lớn.

Thế đó đường đi từ tâm đến tâm rất ngắn, nhưng lại xa vạn dặm. Em hỏi tôi sao không trả lời thư em gởi mấy hôm nay. Tôi không biết nói gì để cả hai chúng ta cùng vui như lúc đầu đầy tin tưởng nơi nhau. Em hỏi em có gì sai? Chẳng có gì! Em chỉ chọn những gì em thích mà điều đó không phù hợp với suy nghĩ của tôi. Và tôi cũng không muốn mối tương giao đổ vỡ chỉ vì đôi ý kiến khác nhau, nên đành để tâm lắng lại rồi trả lời sau.

Và tất cả chúng ta đều thế cho cuộc sống. Bạn có thấy ngày đầu tôi và bạn dường như thân hơn bây giờ, hiểu nhau hơn bây giờ không? Bây giờ thì nói thật, tôi cũng tránh phản ứng đôi điều khi bất dồng ý kiến với bạn, để duy trì mối tương giao tốt đẹp. Bạn thở dài, và công nhận chính bạn cũng thế, bạn không đồng ý nơi tôi nhiều điểm, nhưng thôi tránh va chạm vẫn hơn.

Nếu vấn đề dừng ngay đây, thì như đi vào lối mòn muôn thuở. Tâm mình có những đường cua rất gắt, hiểm nghèo. Nếu ngay đó không cẩn thận sẽ bùng lên những phản ứng muôn đời, mà chúng ta đều không muốn thế. Thật sự muốn dừng lại phản ứng trong tâm, cách hay nhất vẫn là theo kịp khi tâm vừa bùng khởi. Lúc đó mới chính là không cần phải tránh va chạm, mà tâm tự hết va chạm. Ban đầu công nhận rất khó khăn, chỉ vì thói quen lâu nay cứ chạy theo mà thôi.

Sự thất vọng nơi người càng cao thì phản ứng càng đáng ngại, nếu nó không được bày tỏ, nó sẽ “trầm lắng” và “kết tủa” trong tận bên trong, càng khó chữa trị hơn. Chỉ khi nào chính mình cảm thấy cần chữa trị cho tâm mình, để tâm thanh thản hơn, để bước đi của mình nhẹ nhàng hơn là nặng nề bởi sự thất vọng về ai đó.

Có lẽ đến lúc đó chúng ta mới thật sự hỏi xem, mọi việc là thế nào.

Và những lời khó hiểu trong kinh Pháp Hoa như  “ Tôi không dám khinh các ngài, các ngài đều sẽ thành Phật”, có thể làm dịu lại sự thất vọng sâu xa trong lòng chúng ta. Niềm tin về một bản tính chân thật còn đang khuất lấp nơi ai đó sẽ dần hiển lộ qua năm tháng.

Nếu mình tin được mình sẽ thay đổi ngày càng tốt hơn mới tin được rằng những thất vọng hôm nay chỉ vì mọi việc chưa đủ duyên để hoàn thành.