Thử chẻ cây ra đâu là hoa
nhỉ
Tôi cảm câu thơ này lâu lắm rồi, ngay từ lần đầu đọc, đã cảm
thấy sức sống chứa trong nó.
Về sau khi nhìn mai nở đào nở dịp tết, nhớ lại, thử chẻ cây
ra đâu là hoa nhỉ. Bâng khuâng dấu chấm hỏi đi theo cuộc hành trình.
Còn nhỏ, lớp ba đã có bài tập đọc về chuyện bác nhà quê có
con gà đẻ trứng vàng, mỗi ngày một quả, bác nghĩ thầm, mỗi ngày một quả trứng
vàng, vậy chắc trong bụng nó có một kho tàng. Mổ bụng gà ắt sẽ có một kho tàng.
Cuối cùng gà chết, kho tàng cũng không.
Đọc, tôi tiếc thương con gà vô tội.
Ẩn ý nằm trong câu chuyện ngắn, lời thơ cũng ngắn.
Sự kỳ diệu hiển hiện chứa
bên trong cả một quá trình. Ý thơ chỉ cốt cho biết có một động cơ khiến hoạt cảnh
được trình hiện.
Cũng có thể hiểu đơn giản,
cứ tuần tự theo năm tháng, mọi thứ hiển hiện rõ ràng, gấp gáp chỉ làm gãy ngang
mà thôi.
Lạ, mỗi năm đều ngắm hoa
đào hoa mai dịp Tết nhưng những dấu chấm hỏi vẫn còn theo bước chân, không hiểu
vì sao lại “thử chẻ cây ra đâu là hoa nhỉ”. “Thất xứ trưng tâm” trong bản kinh
Lăng Nghiêm vẫn là một điều khiến ý thức chạm không đến.
Còn hoa anh đào kia, trên
đỉnh Yoshinô, chỉ sau những tháng đông yên ngủ, chịu những buốt lạnh thấu xương
tuỷ, bất chợt nhìn thấy hoa nở trên cành.
Phải đợi thời gian chín
muồi, và đời mình chỉ khi một lần nhìn thấy, mới biết đoá hoa của thiền sư Linh Vân năm xưa.
"Tam
thập niên lai tầm kiếm khách三十年來尋劍客
Kỷ
hồi lạc diệp hựu trừu chi幾回落葉又抽枝
Trực
đáo như kim cánh bất nghi"直至如今更不疑.
Bao lần lá rụng lại đâm chồi
Từ khi thấy được hoa đào nở
Mãi đến bây giờ lại chẳng nghi.