Nghe tiếng lọc cọc của móng ngựa vang trên đường nhựa, tôi nhìn theo chiếc xe ngựa tân tiến, chạy giữa hai hàng cây. Lạ! Nơi xứ sở sương mù này, lại nghe tiếng vó ngựa.
Tiếng vó ngựa của một thời
xa xưa. Chưa hiểu vì sao tiếng lọc cọc trên con đường chiều nay bâng quơ đến vậy.
Hàng cây lạ hoắc, chẳng biết tên gì, nó đứng trơ trọi chịu hết mùa đông, nghe
nói sang xuân ấm sẽ ra lá. Rồi cứ thế, bây giờ hai hàng cây già cỗi kỹ được
chăm sóc cẩn thận hơn. Và được bảo vệ hơn, bởi cái cũ xưa mang giá trị dấu ấn
thời gian nó tồn tại, cây càng già cỗi lâu năm càng quý.
Có những điều khi nổi lên bề
mặt, như một báo hiệu, chỉ thấy bâng quơ chưa hiểu vì sao, cái ẩn khuất còn nằm
bên dưới.
Hoá ra chỉ là tiếng lọc cọc
năm xưa của buổi sáng đứng trên sân thượng nghe tiếng lạc ngựa vang trong trời
mờ sáng, có lẽ xe ngựa chở hàng sớm cho kịp buổi chợ đầu.
Chẳng lẽ chỉ có thế. Hoá ra
cũng chẳng phải thế, mà chỉ vì, buổi sáng trên sân thượng với một người. Bây giờ
người đã đi ra khỏi thế giới này, đến đâu nhỉ. Bùi Giáng có lần thở dài “Bốn
phương trời người đứng ở nơi đâu”.
Mọi sự khi nhận thấy chỉ là ở
khoảng đâu đó, sau khi nó đã hình thành, mà đầu nguồn khó tìm thấy được. Cái
chúng ta nhận ra chỉ là trễ tràng. Tìm cho ra đầu nguồn cũng chẳng dễ.
Nếu
không phăng tận cội nguồn, thì những chữa trị chỉ là tạm thời trong giai đoạn bức
bách khẩn cấp.
Nếu bạn chưa hiểu vì sao sự
việc đến thế này, bởi manh mối khi phát khởi mình không hay, có thể vì chúng ta
vô ý, có thể vì nó quá vi tế nhỏ nhiệm khiến mình không nhận ra, và khi nhận ra
mọi việc đã đi quá đà.
Cẩn trọng khi vừa thấy manh
nha, tuy có thể thấy sự việc dường như bắt đầu, nhưng chúng ta thường cho qua,
bởi thấy chẳng đáng quan tâm. Bây giờ mọi việc đã như thế này, cách giải quyết
chỉ còn là băng bó vết thương. Người ta thường nói đến danh từ “manh nha”, “mầm
mống”, nhưng mấy khi mình nhận ra khi nó vừa manh nha trong tâm mình. Sự bén nhạy
thường có chỉ là sự bén nhạy của sự việc qua mắt, chứ ít khi bén nhạy với tâm
khởi. Mà vạn mối tang thương chỉ từ một niệm khởi nhỏ nhiệm, như mồi lửa nhỏ,
đâu biết lúc nào đủ duyên để nó bùng lên thiêu huỷ tất cả.
Tiếng vó ngựa chiều nay, như
nhắc nhở những gì có mặt, những gì đang khiến chúng ta lao đao, chỉ bởi ngay từ
khi sinh khởi mình đã bất giác để trôi theo.