Gió ngả
nghiêng cây lá, tạo những âm thanh như một cơn lốc, nhưng nhẹ hơn những cơn lốc, chỉ là bụi mù trên những con đường đất.
Tôi đi
xa về nhằm mùa gió tháng Giêng. Nghe kể
lại, người em tài hoa của
chúng tôi đi dự buổi họp chuyên đề gì đó, gặp một người chắc cũng tài hoa. Từ
đó em cứ lấy cớ phải làm này làm kia cho hội đoàn. Cái sốt sắng bất thường khiến
mọi người lưu ý, điều tra và biết em đang “không cần biết em là ai…”
Tôi đi trong
cơn gió thốc bay bụi mù, chưa biết sẽ nên nói gì với em.
Người thì bảo:
Cũng không có gì, chỉ hợp trên văn nghệ thôi, chứ học hành công việc đều đặn.
Người thì muốn
tôi lên tiếng cho sự việc đỡ ồn ào.
Mến tài nhau
trong giao tiếp cũng là chuyện thường, có hợp ý mới trao đổi bàn bạc được.
Nhưng đừng làm phiền nhau mới là điều đáng nói.
Cái ngày tưởng rằng sẽ mãi “không cần biết…” nhưng rồi cũng một ngày khi mọi
thứ lắng lại, phai bớt, người ta“cần biết” và hiểu nhiều thứ về nhau, khi đó mọi
thứ như băng tan ra thành nước trôi đi. Những gì tưởng rằng không so đo tính toán về ai đó, bỗng nhiên tan mất, khi đã biết quá nhiều thứ không như mình tưởng.
Rồi vì cứ mãi
mê cần biết những thứ ngoài mình mà không còn cơ hội để biết lại chính mình,
không biết vì sao mọi thứ có thể đến rồi đi, dù ngay khi đó đã đoan chắc chẳng
bao giờ mờ nhạt. Chỉ vì không bao giờ để ý lại tâm vọng động của mình, cứ mãi
trôi theo, nên dù mong muốn mọi thứ vĩnh hằng nhưng lại không biết có gì vĩnh hằng
nơi thế giới này!
Chính vì
không nhận ra nên cố gắng nắm giữ những điều phù du, mong rằng nó mãi ở lại và
tồn tại mãi với mình.
Cho đến bao
giờ, cũng khó có câu trả lời chính xác thời gian cho mỗi người. Như người em của
tôi, đến bao giờ mới đứng lại mỉm cười nhìn giấc mơ tan.
Cho đến khi
nào? Vâng, cho đến khi, bạn đọc bài thơ trên tảng đá này xem.