“Nếu gọi là thất vọng, thì chính mình không có cái nhìn thấu
suốt mọi vấn đề".
Nhưng có ai thấu suốt vấn đề, khi tất cả suy nghĩ đều bị
đóng khung trong sự hiểu biết của chính mình, tạo thành quan niệm. Nên thôi
đành để hai chữ “tha thứ” khi có những gì gây đau lòng cho nhau. Tha thứ bởi
không hiểu, còn hiểu thì có gì gọi là tha thứ nữa.
Vậy mà tôi đau lòng mấy ngày nay, khi biết ra sự việc, không
dám nói là thất vọng, bởi chẳng lẽ công nhận rằng mình không nhìn thấu đáo vấn
đề sao!
Hiểu được sự hạn chế trong tầm nhìn của mình, mới có thế lắng
tâm nhìn sự việc bất như ý đang trôi qua mắt. Tránh được sự tự tôn hay tự ti
không hẳn là chuyện dễ, nên vòng lẩn quẩn đó mãi hạn chế chúng ta.
Mỗi người có một tâm sự, nhưng khi giãi bày thì mấu chốt lại
không thể bày tỏ, nên người ngoài mình không thể giúp được. Có giúp chăng là
cho chúng ta một chút an tâm nếu được sự đồng tình trên sự việc chúng ta đã
làm, trên ý nghĩ chúng ta đã suy nghĩ. Nếu sự góp ý trái với sự mong đợi, thì
đó chẳng phải là liều thuốc chúng ta đang mong đợi! Điều tôi đang hỏi bạn, có lẽ
cần bạn công nhận là tôi đúng, nếu tôi có nhầm lẫn thì bạn nên cho rằng đó chỉ
vì những lý do khách quan.
Mà có vấn đề nào giải quyết được, khi chính chúng ta đã bao
bọc nó quá kỹ, bởi sợ sự thương tổn lớn lao, nếu ai đó nhìn ra thấu. Nhưng đừng
quá lo, bởi có ai trên đời nhìn ra thấu những gì còn chìm sâu trong tận đáy tâm
ta, khi chính chúng ta còn chưa thấu đáo. Nhận ra những diễn biến này trong
tâm, chúng ta mới thực sự giải quyết được vấn đề.
Sự thất vọng chiều nay như một ánh nắng soi qua kẽ lá, hắt
những hoa nắng xuống nền đường. Sự nhẹ
nhàng hay nặng nề chỉ như hoa nắng kia thôi, khi ánh nắng khuất, hoa nắng cũng
không còn. Nhưng nó giúp cho mình biết rằng, những gì rất rõ ràng khi nhìn thấy
cũng chỉ là bóng nắng chiều hôm. Nhưng có lẽ buổi chiều hôm của chúng ta khá dài, như giấc mộng con quá dài, nên khó chịu đựng nổi.
Một thoáng, hoa nắng kia đem lại chút dễ thở cho những vấn đề còn đang là điểm nóng.
Các Bậc thầy vẫn thường nói, không cần nói pháp bởi quanh ta
sự vật đã giảng dạy cho chúng ta hết rồi, chỉ vì chúng ta chưa đủ nhân duyên
nghe thấy mà thôi.