Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2012

Nhật ký trên đất khách




Sunday 19 Feb 2012


Hôm nay trời vẫn 1 độ C từ khuya, và bây giờ dù nắng đang lên vẫn còn khí lạnh tỏa khắp.Nhưng ánh nắng vàng qua khí lạnh vẫn mang một sắc thái chẳng phải nơi quê nhà.  

Tâm tình của người xa quê rất phức tạp, nó là một cảm thức giằng co thầm, vi tế đến nỗi nếu không bén nhạy rất khó nhận ra. cảm thức không buồn, nhưng chẳng thể thể vui trọn. Có một cái gì vướng víu, như một người quay lưng từ bỏ gia đình để lên đường tìm đạo, dù rằng chí nguyện không phai, nhưng thâm sâu có những cảm thức rất khó diễn tả, như người bỏ quê nhà ra đi, khi đi họ cho rằng quê nhà chẳng còn gì để giữ chân giữ tâm họ nữa, cái phũ phàng của đời sống đã làm họ không còn muốn trở lại. Lúc đó họ đâu biết cảm thức này! Chỉ khi rời xa thật sự, mới cảm thấy khó chịu.


Điều này giải thích vì sao, người ta không thể giải thoát dù đang ở chốn núi cao hay rừng thẳm, chỉ bởi họ không lường được vi tế của tâm, không lường được sự nắm giữ của tâm và trên hết họ không thể nhận ra sự ảo hóa (maya) của tâm. Khi còn tin tâm vọng động này, mọi cố gắng chỉ trên bề mặt, và chỉ trên bề mặt của nhận thức mà thôi.




Có lẽ đi đây đi kia rồi rồi mới thấy chỗ mình đang sống là tốt nhất để tu tập! Dù khi đang sống có nhiều thứ rắc rối, nhưng bước ra còn thấy ngán hơn. Chúng ta chướng lẫn nhau, làm khổ lẫn nhau mà vẫn chưa ngán, nghĩa là sẵn sàng tiếp tục làm khổ nhau mãi mãi… nên khi sống thấy mình ít có quyết tâm thay đổi vận mệnh của mình cho khá hơn, mà hình như chỉ làm cho tệ hơn bởi so đo bực dọc.


Sáng nay trời lạnh hơn -3 độ C nhìn trên các mái nhà sương đóng trắng như trong tủ lạnh, mặt đường sẽ nguy hiểm hơn bởi một lớp nước đá trong vắt, nhìn không thấy nhưng dẫm lên sẽ trượt. Bâng khuâng nhớ đời sống cũng vậy, mọi thứ quá trong suốt, nên mình vô tình đi ngang và ngã ngay khi đó. Người ta có loại giày đinh dưới đế để bám vào mặt nước đá khôn dò đó, tránh sự trượt ngã. Và tỉnh giác chính là những sức bám vào hiện tại, để khỏi trượt theo dòng vọng tưởng đang sai sử. Nhưng mấy ai trang bị nó để giữ an toàn cho mình trên con đường dài nhiều hiểm nghèo bất trắc khôn dò!